Những ai có một đôi chân khỏe mạnh chắc
không thể hiểu được hết những khát khao của người bị liệt, những người không có
khả năng di chuyển bình thường trên đôi chân của mình. Họ ước mơ rất đỗi giản dị
là một lần được đứng dậy để nhìn cuộc sống xung quanh. Anh Đặng Văn Úc cũng vậy,
anh cũng có một ước mơ chưa được nói thành lời, nó chỉ được thể hiện trong những
tiếng kêu la ầm ĩ…
Bất hạnh từ lúc mới chào đời...
Anh Đặng Văn Úc (sinh năm 1981, ngụ 162/3A tổ
37, khu phố Thạnh Hòa B, thị trấn An Thạnh, TX.Thuận An), sinh ra trong một gia
đình có 7 anh chị em. Từ lúc mới ra đời anh đã không được bình thường như những
đứa trẻ khác, khi lớn lên thì gia đình hoàn toàn thất vọng và hụt hẫng khi biết
anh không thể sinh hoạt và đi lại bình thường được, dù đã chạy chữa khắp nơi
nhưng bệnh tình của anh vẫn không khỏi.
Ông Đặng Văn Trước đang vệ sinh cá nhân cho đứa con trai nằm liệt một chỗ |
Hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ mất sớm,
anh sống trong sự yêu thương, chăm sóc của cha. Cuộc sống của anh là những tháng
ngày nghiệt ngã, anh nằm một chỗ, không thể nói chuyện, không thể tự sinh hoạt
cá nhân, mỗi khi có người tới chơi anh lại đập tay vào ngực rồi la ú ớ để thể
hiện niềm vui của mình. 31 năm qua anh chỉ nằm một chỗ trên nền nhà, không một
mảnh chiếu, khi trái gió trở trời anh lại quặn mình trong những cơn đau. Nhìn
anh, đâu ai biết rằng anh đã trải qua 31 mùa xuân nhưng chưa bao giờ anh cảm
nhận được điều đó.
Khi người ta sống đầy đủ thì dường như
suy nghĩ của họ sẽ hướng tới những điều cao sang, còn mong ước của những người
thiếu thốn thì thật nhỏ bé và bình thường. Có lẽ ước mơ của anh Úc không gì hơn
ngoài một cơ thể khỏe mạnh để hòa nhịp với cuộc đời nhưng rất khó để với tới!
Và giọt nước mắt của người cha
Vì thương cho số phận nghiệt ngã của con
mình, ông Đặng Văn Trước đã một mình chèo chống nuôi con kể từ khi vợ ông qua
đời 17 năm trước. Hàng ngày sau những giờ lao động mệt mỏi, trở về căn nhà lụp
xụp ấy, ông lại lo cho đứa con của mình, lo ăn uống rồi vệ sinh cá nhân, những
công việc ấy tưởng chừng như rất khó khăn với ông nhưng nó lại quá quen thuộc.
Hình ảnh một người cha chăm sóc cho đứa con tàn tật của mình đã làm cho biết bao
người phải rơi lệ. Khó khăn không chỉ dừng lại ở đó, hàng ngày ông còn phải
chống chọi với căn bệnh tim của mình, vì không có tiền chạy chữa nên hàng tháng
ông phải lên bệnh viện tỉnh mua thuốc một lần để cầm cự, để sống và lo cho con.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc những
giọt nước mắt của người cha lại lăn dài trên đôi gò má kham khổ, ông thương cho
số phận nghiệt ngã của con, ông lo căn bệnh của mình sẽ lấy đi mạng sống bất cứ
khi nào và sợ rằng sẽ không ai lo cho đứa con tật nguyền… Số phận của hai con
người này nghiệt ngã lắm thay!
YÊN ĐỊNH